truyện nàng dâu trọng sinh

Viết một đoạn văn theo truyện Nàng tiên Ốc, trong đó có ít nhất hai lần dùng dấu hai chấm giúp các em học sinh ôn tập củng cố kiến thức phần Luyện từ và câu lớp 4: Dấu hai chấm. Mời các em học sinh tham khảo chi tiết. Truyện Nàng Dâu Cực Phẩm - Du Nhân Ảnh bìa Truyện Nàng Dâu Cực Phẩm của Du Nhân Tác giả: Du Nhân Thể loại: Ngôn Tình, Trùng Sinh. Tóm tắt nội dung: "Đàn ông ấy mà, kéo quần lên rồi là trở mặt vô tình ngay." Ai đã đọc nàng dâu cực phẩm chắc chắn không thể quên câu nói Đây là bộ truyện báo thù tiếp theo của Tần Giản sau Thứ nữ hữu độc, nó không hoàn toàn là truyện trọng sinh. Nữ chính Giang Tiểu Lâu bị vứt "xác" ở bãi tha ma nhưng nàng may mắn gặp được Tạ Liên Thành, chàng đã dốc hết sức cứu chữa mới nhặt lại cái mạng nhỏ Truyện Nàng phi lười có độc - Nhị Nguyệt Liễu. Truyện ngôn tình, hoàn, cổ đại, hiện đại, xuyên không post nhanh nhất, nhiều nhất. bên ngoài phủ có vài đội ngũ đón dâu nói muốn… Muốn cưới Vương phi." Trọng sinh] Tướng môn độc hậu - Thiên Sơn Trà Khách. 1 4.9/5 - (14 bình chọn) Nàng Dâu Quạ Mổ Mp3 - Mời quý thính giả và các bạn nghe truyện ma Nàng Dâu Quạ Mổ của tác giả Mạnh Ninh qua giọng đọc Quàng A Tũn. Freie Presse Anzeige Er Sucht Sie. "Nàng dâu trọng sinh" của tác giả Nhạc Tiểu Nữu là câu chuyện ngôn tình của một người phụ nữ đã lỡ gây ra nhiều lỗi lầm và phải sống cả một đời ân hận trong cô độc. Trời xanh thương tình, cô có cơ hội trọng sinh làm lại từ đầu, lần này, cô nhất định sẽ trân trọng người đàn ông trước tin truyệnThể loại Ngôn tìnhChủ đề Đô thị, Hiện đại, Nhạc Tiểu Nữu, Sắc, Trọng sinhTác giả Nhạc Tiểu NữuTình trạng Đang dịchChương mới nhất chương dịch cách đây 12 thángNgười dịch Hoài Linh Nếu có thể quay trở lại thời gian thì Chung Linh nhất định sẽ nắm bắt được hạnh phúc, hưởng thụ bình an. Hiện giờ nàng thực sự đã có được cơ hội như vậy. Từ một người phụ nữ trung niên nghèo túng, khắc khổ, nàng trở lại tuổi mười tám, khi đó nàng là nàng dâu mới cưới, là vợ của một quân nhân. Kịch trường 1 Chu Bảo Cương, nhớ tới cái tên này làm lòng Chung Linh đau đớn. Kể từ ngày rời xa anh, cô đã rất hối hận, luôn luôn căm giận bản thân lúc đó quá nông cạn, chạy theo những thứ hư vô mờ mịt mà không nhận ra tình yêu chân thực đã bên cạnh mình. Lúc rời xa anh, cô nghe thấy tiếng khóc rống thất thanh của anh, khi đó hẳn là anh đã yêu cô rồi. Năm ngoái, tình cờ gặp lại anh, lúc này anh đã trở thành một sĩ quan cao cấp, người vợ đứng cạnh bên lại rất xinh đẹp, nhìn có vẻ chưa đến bốn mươi tuổi, anh đưa cho cô rất nhiều tiền nhưng lại không nói một câu nào. Chung Linh không quan tâm đến số tiền đó, nhìn thấy ánh mắt chất chứa thứ tình cảm phức tạp trong mắt anh, lòng Chung Linh đau như dao cắt. Nếu như lúc đó có thể nhận ra tình yêu của anh…nếu như…nếu như có thể quay lại… Kịch trường 2 Bất luận người phụ nữ có bao nhiêu tuổi cũng đều khao khát tình yêu, cho dù cô sắp năm mươi tuổi. Chung Linh cực kì ghét xem phim điện ảnh, nhưng cô lại nhớ rõ một lời thoại trong phim, “Đã từng có một tình yêu chân thành trước mắt nhưng tôi lại không trân trọng, đợi đến khi mất đi mới thấy hối hận khôn cùng, đau khổ lớn nhất trong đời người cũng chỉ đến mức này thôi…” Phụ nữ chỉ có một nguyện vọng lớn nhất trong đời, nguyện có được trái tim của một người, bạc đầu không xa rời. Chung Linh biết, Chu Bảo Cương là người có thể cho cô tất cả, chỉ cần cô biết nếm trải và quý trọng. Kịch trường 3 “Em muốn làm gì?” Chu Bảo Cương ngồi bật dậy, hoàn toàn tỉnh táo, vợ yêu muốn bỏ nhà ra đi? Về nhà mẹ sao? Lớn chuyện rồi. “Chuẩn bị về nhà mẹ!” Chung Linh cũng không thèm ngó đến anh, vẫn tiếp tục thu xếp mọi thứ. “Không được!” Chu Bảo Cương liền nhào qua, đè chặt tay Chung Linh lại. “Tại sao chứ! Chẳng phải như vậy vừa khéo tác thành chuyện tốt cho người sao? Em nhường chỗ này lại cho người ta.” Chung Linh giận dữ nhìn anh. “Không được! Anh không cho em đi, không thể được!” Nhìn thấy Chu Bảo Cương kéo mình lại, cầm mấy thứ đồ để trên giường quăng mạnh vào trong tủ, Chung Linh cũng không thèm quan tâm đến anh, chuẩn bị mang giày bước xuống đất. “Em đừng đi!” Mắt nhìn vợ yêu sắp đi, Chu Bảo Cương liền đè cô xuống giường, khống chế tay của Chung Linh, rồi trực tiếp hôn cô. Danh sách chương Giới thiệu truyện Nàng dâu trọng sinh Chung Linh là một nàng dâu trọng sinh. Trước đó, cô đã trở thành một người phụ nữ trung niên có một cuộc sống nghèo khổ, túng thiếu. Ở độ tuổi như vậy, cô đã từng trải qua không ít biến cố của cuộc đời. Và điển hình đó chính là mối tình với người chồng cũ Chu Bảo Cường. Mỗi lần nhớ lại, cô đều cảm thấy đau lòng và thất vọng về bản thân mình. Thời gian di dời, Chung Linh không hiểu vì lý do gì lại được trọng sinh về năm 18 tuổi. Có lẽ ông trời thương cho thân phận cơ cực đánh mất đi tình yêu đích thực của cô. Và nếu đã được sống lại trong tuổi xuân một lần nữa, cô nhất định sẽ nắm chắc tình yêu của mính, nắm chắc người chồng cũ Chu Bảo Cường. 18 tuổi, đó là thời điểm cô vừa với kết hôn với Chu Bảo Cường. Khi ấy, gia đình cô quá nghèo nên cha mẹ đã quyết định bán cô làm con dâu cho một nhà khá giả để có tiền trang trải. Mà nhà họ Chu lúc bấy giờ thấy nhan sắc của cô không tồi nên đã quyết định lấy cô làm vợ cho Chu Bảo Cường. Hai người họ cứ như vậy không có tình yêu mà đến với nhau. Cô trọng sinh quay lại đúng vào ngày hôm sau của đêm tân hôn. Web server is down Error code 521 2023-06-13 040255 UTC Host Error What happened? The web server is not returning a connection. As a result, the web page is not displaying. What can I do? If you are a visitor of this website Please try again in a few minutes. If you are the owner of this website Contact your hosting provider letting them know your web server is not responding. Additional troubleshooting information. Cloudflare Ray ID 7d6770d5a91db99a • Your IP • Performance & security by Cloudflare Cơm nước đã được bày ra trên bàn, ngay cả Chu Xuân Lai cũng phải nở nụ cười hài lòng, hai vợ chồng Chu Bảo Cầm càng không ngừng khen ngợi Chung Linh. Trước tiên, Chu Xuân Lai gắp một miếng cá cho vào miệng, sau đó mỉm cười gật đầu. “Có ngon không?” Phùng Trân và những người khác đều chờ đợi lời nhận xét của ông.“Ngon, tay nghề rất khá.” Mọi người nghe xong đều thấy vui.“Tiểu Linh, quả thật là tay nghề của con rất giỏi, con không biết khẩu vị của ông già này khó bao nhiêu đâu, cũng cùng một loại thức ăn, nhưng con lại làm ra được một mùi vị khác biệt như vậy.” Phùng Trân vô cùng hài lòng về cô con dâu này, quan trọng là nó hiểu và tôn trọng mình.“Đúng rồi trong thư thằng Cương gửi nói gì thế?” Chu Bảo Cầm không quên chuyện quan trọng nhất.“Nó nói gì?” Chu Xuân Lai cũng rất quan tâm đến con trai.“Anh ấy…Anh ấy nói đã bình an về đến đơn vị rồi, bảo ba mẹ phải chú ý đến sức khỏe, anh ấy ở trong đơn vị rất tốt, không cần phải lo lắng cho anh ấy.”“Hết rồi sao?” Phùng Trân ngoài lo nghĩ đến chuyện bình an của con trai, còn lo lắng đến vấn đề tình cảm của hai vợ chồng son, ở nông thôn, vợ chồng không hòa thuận thì rất khó sống.“Còn…còn bảo con phải quan tâm chăm sóc mọi người thật tốt.” Tuy rằng Chung Linh đã hết sức cố gắng kìm chế bản thân, nhưng trừ Hoa Hoa ra thì tất cả mọi người đều cảm nhận được sự thất vọng của cô, đành phải im lặng.“À, con rảnh thì viết thư hồi âm cho nó đi, nói chuyện con heo nái nhà chúng ta, còn chuyện…”Chu Xuân Lai thực sự không nghĩ ra mình còn có thể nói những gì nữa.“Còn phải nói chuyện chị nó đã nghỉ việc luôn rồi.” Lời Chu Bảo Cầm vừa nói ra như một tiếng sấm vậy.“Chị…”“Này, cái con bé đáng chết này, con lại làm ra chuyện gì nữa rồi hả?” Phùng Trân có vẻ bạo lực, tát chị một cái.“Tại sao lại là con? Mẹ còn không biết thư kí Vương của xưởng rượu là loại người gì sao? Hắn ta bắt con phải tặng lễ cho hắn, không có cửa đâu, con không để hắn ta đắc ý đau.” m lượng của Chu Bảo Cầm rất lớn, làm cho lỗ tai Chung Linh ù cả lên, trước đây bản thân cô thật sự chưa trải qua chuyện thế này, chuyện mất mặt như thế cô chưa có đủ tư cách mà chia sẻ.“Không làm thì không làm, ở nhà ngoan ngoãn mà trông con, vậy còn Đinh Vinh thì sao?” Chu Xuân Lai cũng cảm thấy số con gái mình thật vất vả.“Hắn ta chưa nói là không cho anh ấy làm, hừ, con mặc kệ, chẳng qua cũng chỉ là việc tạm thời.” Tiền ít mà làm nhiều, chẳng được ích lợi gì cả.“Không đi làm vậy ngồi đó mà hớp không khí sống hả con?” Phùng Trân trách, đảo mắt nhìn con rể, “Con không quản lý nó được à?”“Cô ấy không đồng ý thì thôi, bọn con vẫn còn có đất, cũng không đói chết được.”Phùng Trân không biết phải nói gì nữa. Nên nói con rể đã quá mức dung túng cho con gái mình, hay nói anh ta không có cốt khí.“Hoa Hoa, mau ăn đi, ăn xong rồi mợ sẽ cho con xem một thứ rất hay.”“Thứ gì hay vậy?” Hoa Hoa lập tức không muốn ăn nữa, nhưng thức ăn quá là ngon.“Là gì vậy?” Chu Bảo Cầm cũng tò mò.“Lát nữa sẽ cho chị xem.” Chung Linh chỉ muốn chuyển hướng sự chú ý của mọi người con dâu nhà người ta thì có một số việc nhất định phải biết làm, ví dụ như là việc nhà, khi tất cả mọi người dùng bữa xong, ngồi trên giường sưởi uống trà, bạn chỉ có thể ở trong bếp thu dọn chén bát. Hoa Hoa thì cứ đi theo đằng sau mợ, tuy rằng không nói gì, nhưng trong đôi mắt không che dấu được chuyện gì Linh dọn dẹp xong nhà bếp, lại bưng lên một thau nước ấm, nước có hơi nóng một chút, để rửa tay và rửa mặt cho Hoa Hoa, cô kéo cô bé vào phòng mình, xoa tay với dầu thơm, cô nhóc có vẻ rất thích thú, cũng không dám bỏ tay xuống.“Mợ à, trên người mợ rất thơm.”Cô nhóc bắt đầu xem mợ là một đối tượng để sùng bái rồi.“Mau đến đây xem. Đây là cái gì nào?” Chung Linh mang đến một chiếc khẩu trang mình vừa được làm xong cho Hoa Hoa xem, màu trắng viền hoa, Chung Linh còn thêu một đóa hoa nhỏ, còn có cành có lá nối với đóa hoa. Hoa Hoa vừa nhìn thấy thì nhào đến chộp lấy, miệng cảm ơn liên tục, cầm lấy rồi chạy đi, vừa chạy vừa gọi to, “Mẹ ơi, nhìn này, mẹ ơi…”Một lát sau, tiếng cười ha hả của Chu Bảo Cầm vang lên, “Tiểu Linh, em thật khéo tay, thật ngại quá, đã làm em tốn tiền rồi.”“Không có gì đâu, em cũng thích Hoa Hoa mà! À còn thứ này nữa.” Chung Linh cầm cây vải và bông đưa cho Chu Bảo Cầm.“Vậy cảm ơn em.” Chu Bảo Cầm không nói gì nhiều, chỉ cảm thấy cô em dâu này quá tốt.“Chị, sau này chị định làm gì?” Đề tài này có chút nặng nề, Chu Bảo Cầm cảm thấy thật hối hận, chỉ vì vài phút bốc đồng của bản thân đã để mất công việc.“Chưa có dự định gì cả, ôi trời, cái nhà của chị giờ cũng cần phải tu sửa rồi, thật không biết làm sao mới được nữa.”“Thật ra…Em có một dự định, có thể kiếm chút tiền.”“Kiếm thế nào, em nói thử xem.”“Em muốn tranh thủ trước tết kiếm một khoản.”“Em nói tiếp đi.” Chu Bảo Cầm có phần sốt ruột.“Trước tết nhà nào cũng phải mua đồ tết, em sẽ bán câu đối.”“Câu đối? Cái này kiếm được nhiều lắm ư?”“Chị đừng xem thường mấy thứ này. Tích tiểu thành đại mà, bởi vì nó rẻ nên sẽ có đông người mua.”“Vậy đi đến đâu để nhập hàng?”“Vào thành phố, ở đó có toàn bộ kiểu dáng, còn rẻ nữa.”“Được, về nhà chị sẽ bàn bạc với anh rể.” Chung Linh không nghĩ ỷ lại mọi người, cho nên mới muốn kiếm tiền, thay đổi cuộc tám giờ tối, cả nhà Chu Bảo Cầm cùng về. Trước khi đi còn không quên dặn dò Chung Linh nhớ viết thư, nhưng mà viết thế nào đây, thật là mờ mịt quá đi. Sau khi rửa mặt, Chung Linh ngồi trước bàn, bắt đầu viết, ngẫm nghĩ vẫn nên viết theo cảm giác, phải hàm súc không quá nhiệt tình là được anhEm là Chung Linh, sau này anh cứ gọi em là Tiểu Linh là được, còn em thì không biết xưng hô với anh thế nào nên tạm gọi anh như vậy anh không đồng ý có thể nói em biết, nhận được thư anh gửi về, ba mẹ vẫn rất lo lắng cho sức khỏe của anh, muốn em dặn dò anh đừng quá cố sức. Mọi việc trong nhà đều rất tốt, heo nái nhà mình sinh được rất nhiều heo con, cả đàn đều cực kì khỏe nên ba mẹ rất vui mừng, còn nói là heo con nhiều như vậy mà vẫn béo khỏe là chuyện hiếm thấy, đợi đến tháng sau là có thể bán được giá lại mặt em tự về một mình, ba mẹ và họ hàng đều rất muốn gặp anh, dù sao hôm đám cưới cũng chỉ vội vội vàng vàng gặp sơ qua, mọi người đều hy vọngchờ anh trở về thì em và anh cùng đến nhà một nhà chị hai đều khỏe, Hoa Hoa rất dễ thương, em may cho nó một ít đồ, nó liền nói mợ là tốt nhất, mẹ chỉ đứng thứ hai. Chị không đi làm ở xưởng rượu nữa, em dự định cùng chị làm một vụ buôn bán nhỏ, nhưng vẫn chưa thông qua ý kiến của ba mẹ, không biết hai người họ có đồng ý hay ở đơn vị nhất định là rất vất vả, em không hiểu được chuyện quân sự, nhưng luôn muốn đến thăm nơi đó như thế nào, có được ăn ngon không? Ở chỗ anh có lạnh lắm không? Hiện tại là mấy độ rồi anh?Ở nhà thì sắp âm hai mươi độ rồi, mẹ nói đừng ỷ tuổi còn trẻ thì không chú ý thân cũng không biết nên nói gì nữa, mẹ bảo khi nào anh rảnh nên thường xuyên viết thư gửi về viết tạm dừng ở đây!Thân áiVợ Chung LinhCô đọc đi đọc lại mấy lần, vẫn chỉ có thể viết thế này thôi. Tìm phong bì rồi lấy tem dán lên, cô định ngày hôm sau sẽ đưa cho bố chồng nhờ người đi sớm hôm sau, Chung Linh và ba mẹ vừa ăn sáng xong, đang dọn bàn thì có người gọi.“Tiểu Linh, Tiểu Linh, em qua đây nhanh nào.”“Này, con làm gì đó, xảy ra chuyện hả?”“Mẹ à, không có chuyện gì đâu, mẹ cứ vào trong đi mà.” Chu Bảo Cầm đẩy bà vào phòng.“Đợi đã, em dọn sắp xong rồi.” Chung Linh biết Chu Bảo Cầm đã động lòng rồi, nhưng vì để sau này không bị oán trách, Chung Linh cảm thấy vẫn nên tỏ thái độ rộng rãi một chút, cái này gọi là “Nguyện giả thượng câu.”“Chị và anh rể em bàn bạc rồi, em nói phải tốn bao nhiêu tiền?” Chung Linh vừa bước vào phòng thì Chu Bảo Cầm lập tức kéo cô ngồi xuống.“Cái này còn phải xem chị muốn lấy bao nhiêu hàng, chị quyết định chưa?”“Ừ, anh rể em cũng đồng ý, nói là chẳng sao cả, hợp lại liều mạng luôn vậy.”...“Liên trưởng, có thư nhà gửi đến?” Trương Kim Thành nhìn vẻ mặt không kiềm nổi sự vui mừng của liên trưởng, biết ngay là anh nhận được thư nhà. Hiện tại đang trong kì huấn luyện căng thẳng, niềm an ủi duy nhất đó là nhận được thư nhà.“Đúng vậy, mọi người ở nhà vẫn khỏe.”Chu Bảo Cương không thích bàn chuyện gia đình với đồng đội, vì vậy người khác chưa ai biết anh đã kết hôn. Cô vợ của anh là người rất ý tứ, tuy trong thư không có lời đường mật nào nhưng anh có thể biết được thật nhiều thông tin, ví dụ như cô rất thích Hoa Hoa, kể tường tận chuyện cô sống hòa thuận với mọi người, mà quan trọng hơn hết là cô nguyện ý sống hòa nhập cùng gia đình anh, cô ngọt ngào gọi anh là “Anh”, cuối thư viết thêm một chữ “Vợ”.Nghĩ tới Chung Linh, trước mắt anh lập tức hiện ra khuôn mặt yêu kiều, cô quả thật rất xinh đẹp. Kể từ lúc nhìn thấy ảnh cô, lòng anh đã cảm thấy không thể quên được người con gái này. Đêm tân hôn, người anh dâng lên một cơn nhiệt huyết hừng hực chưa từng có trong đời, lần đó thấy dáng vẻ cô khóc thật tội nghiệp, hình như cô rất đau. Tuy rằng anh cũng muốn nói vài câu với cô, nhưng bản thân cũng chẳng biết nên nói điều gì. Ngày hôm sau, lúc anh sắp đi, cô dường như vẫn còn tức giận, nhưng bây giờ anh yên tâm rồi, cô có thể viết thư cho anh khiến anh rất phấn thường anh cũng hay nhớ về đêm tân hôn ấy, nghĩ tới cô vợ xinh đẹp của mình, máu huyết lập tức dồn xuống nửa thân dưới, anh nghi ngờ bản thân mình chắc biến thành sói háo sắc mất. Chu Bảo Cương bắt đầu tự thôi miên bản thân “Sắc bất mê nhân nhân tự mê.”“Sao vậy? Nhớ nhà phải không?”“Nhàm chán.” Vẫn là Trương Kim Thành, không còn cách nào khác, anh cũng không nên giấu diếm người anh em này. “Thực ra…lần trước về nhà…anh đã kết hôn rồi.”Trương Kim Thành há hốc miệng.“Anh nói thật? Sao, cô ấy trông thế nào?” Nhìn vẻ mặt ửng đỏ của tên hũ nút này, chắc chắn là thật rồi.“Rất tốt, tính tình cũng được, biết cách ăn ở với ba mẹ anh. Thật ra chị anh cũng có gửi thư đến, nói cô ấy rất được.”“À, thế anh đối xử với cô ấy ra sao? Hai người…có hay không…chuyện kia?”“Cút!” Chu Bảo Cương đạp anh ta một cú.“Xong rồi, liên trưởng tư tưởng không thuần khiết, khẳng định là có làm.” Nói xong anh ta khập khiễng chạy đi, không còn cách nào khác, nhìn ánh mắt liên trưởng như muốn cho anh thêm vài cú nữa. Tác giả Nhạc Tiểu Nữu. Thể loại Ngôn Tình, Hoàn, Cổ Đại, Xuyên Không. Tình trạng truyện Đã Hoàn Thành. Đánh giá Truyện kể về thời kì dân quốc ở Trung Hoa, lúc này sự phân biệt về giai cấp, cũng như tư tưởng tây tiến đổ vào. Nhiều người phụ nữ thất học, bị áp bức nên luôn mong chờ có một người đàn ông đến, giải thoát họ, yêu thương họ. Chung Linh, nữ chính của chúng ta chính là người phụ nữ thuộc thời kì này. Trước đây, vì phải kết hôn với một người mà cô không thương, thông qua mai mối của gia đình. Với tính tình trẻ con, cũng như chồng lúc nào cũng ở trong quân đội, mẹ chồng hà khắc, chị dâu phổi bò. Chung Linh đã không kìm chế được mà hồng hạnh vượt tường. Cứ tưởng cuộc đời mình sẽ sang trang khi đến với người đàn ông khác, ai ngờ tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa. Người đàn ông mà cô theo, sau khi chơi đùa cô chán chê, bỏ mặc cô chốn đô thị. Để mưu sinh, cô phải làm hầu hết các công việc tay chân, từ rửa chén đến trông trẻ, đến cả ô sin. Lay lắt cuộc sống đó đến năm cô năm mươi tuổi, thì một trong những người chủ của cô ngỏ ý cưới cô. Ông năm nay tám mươi, cái tuổi chẳng làm ăn được gì, cưới ông về chỉ có hầu hạ ông. Nhưng con cái của ông không chịu, họ nghĩ cô là người đàn bà đê hèn, bỏ trốn theo tình nhân. Cô lấy ông cụ chẳng qua chỉ mong tới cái gia sản nhà họ. Một người đàn bà năm mươi tuổi, không chồng, không con, không gia sản, lang thang trên đường. Cô thầm mong được quay lại lúc trước, cô sẽ luôn là người vợ đảm đang, yêu chiều chồng. Bởi cô biết chồng cũ còn thương cô nhiều lắm. Dù cô có phản bội anh, nhưng anh vẫn chờ cô quay lại, vẫn lâu lâu viết thư thăm hỏi và gửi cô vài món quà nhỏ. Cô có lỗi với anh, cô không thể quay về. Ước gì thời gian có thể quay trở lợi. Như nghe được lời sảm hối của cô, ông trời cho cô về lại cuộc sống khi mới bắt đầu làm dâu. Liệu cô có nắm bắt cơ hội thứ hai này không, hay lại lãng phí? Hãy đón xem tại đây nhé!

truyện nàng dâu trọng sinh