bảo bối của thiên kim
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc chương 364 | Đọc Chương 364 full - doc truyen Bao Boi Cua Tong GiAm Doc chương 364 Full trên di động lan may tinh bang that don gian va tien loi
Tần Bảo lắc đầu : – Nội tổ của tiểu tế sau trận đại ác chiến quần hùng hắc bạch tại chân núi Ngũ Hành sơn đã biệt tích cho đến nay con chưa tìm ra tung tích nội tổ. – Thanh Mạc Da hùng kiếm cũng biệt tích theo Thiên Tà lão tiền bối phải không?
Jimin là bảo bối của BTS, của tất cả Army. Và bảo bối này của chúng ta cần được bảo vệ. Bảo vệ anh ấy, như cách anh ấy đã bảo vệ và tự hào, xoa dịu chúng ta. #parkjimin #jimin#bts#viral #ponamahi🍚 #fyp #jiminie". Phong Dạ Hành - BT Remix.
Quyển 1 - Chương 28: Làm thơ là không am hiểu nhất. Quyển 1 - Chương 29: Tiểu quận chúa nổi giận. Quyển 1 - Chương 30: Tiểu Mặc bị cáo bạch. Quyển 1 - Chương 31: Một lần nhìn trở thành thiên cổ. Quyển 1 - Chương 32: Con nít không nên nhìn. Quyển 1 - Chương 33: Hắn ra tay
THẢO MỘC XÔNG NGÂM VÙNG KÍN - BẢO BỐI CỦA CHỊ EM MÌNH : Với 100% thành phần thiên nhiên gồm các loại LÁ DÂN GIAN an toàn, lành tính như Trà Xanh, Trầu Không, Kim Ngân Hoa… mang đến những tác dụng
Freie Presse Anzeige Er Sucht Sie. Mục Thiên Thành bổ nhào!Ông người đang kêu ai? A Hương? Là Phó Tiểu Hương của người sao? Vậy người không nên kêu với chị dâu nhỏ nha!Uyển Tình nghe thấy âm thanh, nhìn Mục lão gia một cái, thấp giọng hỏi Thiên Tuyết "Tên ở nhà của cậu là A Hương?"Một đôi mắt Thiên Tuyết trừng lớn "Làm sao có thể? Khó nghe như vậy!" Hơn nữa nghe qua giống như nha hoàn thời cổ đại, ông gần đây có phải xem phim nhiều tập hay không?Ba người đi xuống cầu thang, Mục lão gia nháy cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm Uyển Tình. Uyển Tình đã nhận ra, trong lòng lo sợ bất an chẳng lẽ câu vừa rồi A Hương kia là kêu cô? 囧 a, vì sao sẽ phát sinh loại sự tình này?Mục Thiên Thành vừa cẩn thận nghĩ, tấm ảnh trắng đen này, góc độ nào đó thật đúng là giống chị dâu nhỏ! Khó trách ông sẽ nhận sai. Dù sao qua nhiều năm như vậy đi, A Hương trong trí nhớ của hắn cũng không phải rất rõ ràng chứ? Chỉ cần một bộ phận nào đó giống, sẽ toàn bộ giống .Ba người đi vào phòng khách, Mục lão gia đã phục hồi tinh thần lại, nhưng vẫn đang nhìn chằm chằm Uyển Tình nhìn, hỏi "Đây là. . . . . .""Bạn học con." Thiên Tuyết lão gia gật gật đầu "Gọi là gì?""Uyển Tình, họ Đinh.""Hả. . . . . ." Mục lão gia không khỏi có chút thất vọng, không phải họ Kim mà, còn tưởng rằng là cháu gái A Hương đấy. À, cũng có thể là cháu ngoại."Mẹ con họ gì?"Thiên Tuyết có hơi thẫn thờ, nhìn Mục Thiên Thành. Đây là có chuyện gì? Thật là có người thấy mặt liền hỏi "Mẹ con họ gì" ?Trong lòng Mục Thiên Thành cười cái kia, nghẹn thành nội thương, đã hiểu được ông đang lo lắng cái gì, liền hỏi Uyển Tình "Chị —— ách, Uyển Tình, mẹ em họ gì?"Uyển Tình mạc danh kỳ diệu, vẫn là nói "Họ Từ."Mục lão gia càng thất vọng rồi cũng không họ Kim sao. . . . . . TaT~ Ông trời thật sự là quá ngược!Mục lão gia quay lưng, nhịn không được lau nước Tình sợ hãi nhìn Thiên Tuyết và Mục Thiên Thành đây là làm sao vậy? Mẹ cô họ Từ còn làm lão ông khóc ~~~~~~~Thiên Tuyết cũng không biết sao lại thế này, Mục Thiên Thành lại cảm thấy thật sự rất ngược nha, hắn đều muốn khóc. Nhìn ông si tình ! ! ! Bên này còn không có làm hiểu được sao lại thế này, nơi cửa chính đó có ba người đi vào Mục Thiên Dương, Đinh Thải Nghiên, Văn Nghiên nhìn đến Uyển Tình, sắc mặt cứng đờ. Mục Thiên Dương còn lại là mặt mang nghi hoặc "Đó là ai?"Thiên Tuyết và Thiên Thành đồng thời nói ở trong lòng ôi! Anh giả bộ thật giống!Thải Nghiên giật giật miệng, lần này không có xúc động đi qua chất vấn. Thiên Tuyết vẫn lấy lí do kia thoái thác, bạn học, hồ đồ đã quên ngày trở lại trường học . . . . . .Thải Nghiên nghe xong, hai mắt kinh bỉ nhìn Uyển Tình, cảm thấy cô là cố ý đến đây thấy người sang bắt quàng làm họ."Đúng rồi, ông!" Thiên Tuyết đáng yêu lôi kéo tay Mục lão gia, "Uyển Tình vẫn là em gái chị dâu đó!""Hả ~" Mục lão gia này hứng thú đến rồi, hậu tri hậu giác nhớ tới, "Họ Đinh, hả. . . . . . Ơ? Mẹ Thải Nghiên không phải họ Tiết?"Không đợi ai đáp lời, hắn lại hậu tri hậu giác hả một tiếng. Nguyên lai là cùng cha khác mẹ! Uyển Tình nhỏ hơn Thải Nghiên, theo trực giác hắn Uyển Tình là con gái riêng, bắt đầu trong lòng có hơi không vui, tiếp theo thấy cô giống A Hương như vậy, lòng từ bi khơi lên, ở trong lòng mắng Đinh Chí Cương long trời lở đất!Mắng xong, thấy Văn Sâm "Văn trợ lý cũng đến đây. . . . . ." Cũng vô tâm suy nghĩ rối rắm hắn vì sao đến, lòng hắn tràn đầy ý nghĩ đều là A ăn cơm, Thiên Tuyết luôn luôn là ngồi kế bên Mục lão gia. Vài lần trước Thải Nghiên đến, Mục lão gia vì bồi dưỡng cảm tình với cháu dâu, liền cho cô ngồi ở bên kia. Hôm nay, ngồi xuống trên bàn, Thải Nghiên thói quen tính đi qua ngồi, ông ngoắc Uyển Tình "Cái kia a. . . . . . A Tình à, con tới ngồi bên cạnh ông."Thải Nghiên sửng sốt, nghi hoặc nhìn mọi người, nhưng mọi người càng nghi hoặc hơn Tình lo sợ bất an, không dám hỏi Mục Thiên Dương, liền nhìn Thiên Tuyết và Thiên Thành. Thiên Thành nói "Đi thôi, ông chúng ta không thích bé trai, chỉ thích con gái."Uyển Tình thế này mới đi qua ngồi, Thiên Tuyết nói khẽ với Mục lão gia "Cậu ấy không tên lan A Tình, tên cậu ấy là Uyển Tình."Mục lão gia gật gật đầu, yên lặng nhìn Uyển Tình "Tên rất hay, bộ dạng trưởng thành cũng tốt, là đứa nhỏ có phúc."Uyển Tình nghe được "Đứa nhỏ có phúc ", khóe miệng nhịn không được khẽ cong, hốc mắt đều có chút ướt át "Cám ơn ông." Cô cũng không biết mình có phúc hay không, cảm giác phúc khí sở hữu đều cách xa cô đi. Bất quá lão nhân gia chúc phúc cô sẽ nhận lấy, hơn nữa cảm thấy, lời người già nói sẽ trở thành sự thật .Cô chính là lễ phép tiếng kêu "Ông", đối với ông lão là một cách gọi mà thôi, Mục lão gia lại nghe có dị thường cao hứng, gật đầu liên tục, khen ngợi ba tiếng "Tốt"! Mục Thiên Dương chỉ biết, ông rất thích Uyển Tình. Tuy rằng không biết thích này từ đâu mà đến, bất quá ít nhất là ăn cơm, Mục lão gia cũng luôn không để ý Thiên Tuyết, toàn bọ tinh thần chiếu cố Uyển Tình, nói ăn ngon như vậy, ăn ngon như vậy, mọi thứ đều tự mình gắp cho cô."Cháu gái phải ăn nhiều một chút, mập mạp hơn một chút, đừng học những người đó giảm béo, đối với thân thể không tốt." Mục lão gia đối với cô còn nghiêm túc hơn cháu gái ruột! Ngô Nhã hoàn toàn ngây người, không biết lúc trước đã phát sinh chuyện Nghiên rất là tức giận bất bình, đều thiếu chút nữa không cầm được đũa, sắc mặt cực kém cúi đầu ăn Tuyết nhìn, cũng có chút tư vị không phải. Tuy rằng cô không phải ghen với chị dâu tương lai, nhưng ông người. . . . . . Lại có thể hoàn toàn quên cô cháu gái chính quy này! Rống!Mục Thiên Dương dùng ánh mắt hỏi Mục Thiên Thành, Mục Thiên Thành làm một khẩu hình A Hương ~Mục Thiên Dương vài phút mới phản ứng lại, mấu chốt ở Phó Tiểu Hương. Sau đó, hắn cũng mới tới tấm ảnh kia, có chút góc độ. . . . . . Có chút giống Uyển Tình. Tấm ảnh lâu đời có chút mơ hồ, rốt cuộc có bao nhiêu giống, thật đúng là không có cách nào khác xác nước xong, Mục lão gia đứng dậy, Thải Nghiên vội vàng nghieenh tiếp "Ông, con vịn người.""Không nên vịn không nên vịn. . . . . ." Mục lão gia khoát tay, "Thân thể ta thật sự tốt lắm."Thải Nghiên sắc mặt ngượng ngùng , cứng ngắc thu hồi tay, hung hăng trừng mắt nhìn Uyển Tình một cái. Uyển Tình chậm rãi từ trên chỗ ngồi đứng lên, không biết đi lão gia quay đầu, ngoắc cô "Uyển Tình con tới nói chuyện phiếm với ta.""Dạ. . . . . ." Uyển Tình không biết làm sao nhìn mọi người một cái, cũng không dám đi Tuyết cười đi tới, đẩy cô lão gia ngồi trên sô pha ở phòng khách, hai người mỗi người ngồi một bên cạnh hắn. Thải Nghiên thấy, cũng cùng đi qua."Con năm nay bao nhiêu?" Mục lão gia hỏi Uyển Tình."Mười bảy." Uyển Tình ngồi có thẳng tắp, ôn nhu trả lời."Con nít đừng có lo lắng." Mục lão gia nói, "Con nhìn Thiên Tuyết ngồi tùy ý chưa."Uyển Tình nhìn thoáng qua Thiên Tuyết, thấy cô làm nũng kiểu tựa vào người Mục lão gia, nhịn không được cười lên một tiếng. Cô nào dám ngồi như vậy chứ?Mục lão gia cũng không kiên trì, tiếp tục hỏi "Sinh tháng mấy?""Tháng ba."
Bình luận Thiên Kim Bảo Mẫu phim Thiên Kim Bảo Mẫu, phim Trung Quốc Thiên Kim Bảo Mẫu, phim trung quoc Thiên Kim Bảo Mẫu, phim Thiên Kim Bảo Mẫu Trung Quốc, phim Thiên Kim Bảo Mẫu vietsub, phim Thiên Kim Bảo Mẫu thuyết minh, phim Thiên Kim Bảo Mẫu thuyet minh, xem phim Thiên Kim Bảo Mẫu, xem phim trung quoc Thiên Kim Bảo Mẫu, xem phim Trung Quốc Thiên Kim Bảo Mẫu, xem phim Thiên Kim Bảo Mẫu HD, xem phim Thiên Kim Bảo Mẫu không quảng cáo, xem phim Thiên Kim Bảo Mẫu no ads, xem phim Thiên Kim Bảo Mẫu khong quang cao, xem phim Thiên Kim Bảo Mẫu ko quang cao, phim Thiên Kim Bảo Mẫu phụ đề, phim Thiên Kim Bảo Mẫu phu de viet, phim Thiên Kim Bảo Mẫu phụ đề việt, xem phim Thiên Kim Bảo Mẫu ở đâu, phim Thiên Kim Bảo Mẫu tập cuối, phim Thiên Kim Bảo Mẫu tap cuoi, xem phim Thiên Kim Bảo Mẫu o dau, phim Thiên Kim Bảo Mẫu HD, phim thien kim bao mau, phim Trung Quốc thien kim bao mau, phim trung quoc thien kim bao mau, phim thien kim bao mau Trung Quốc, phim thien kim bao mau vietsub, phim thien kim bao mau thuyết minh, phim thien kim bao mau thuyet minh, xem phim thien kim bao mau, xem phim trung quoc thien kim bao mau, xem phim Trung Quốc thien kim bao mau, xem phim thien kim bao mau HD, xem phim thien kim bao mau không quảng cáo, xem phim thien kim bao mau no ads, xem phim thien kim bao mau khong quang cao, xem phim thien kim bao mau ko quang cao, phim thien kim bao mau phụ đề, phim thien kim bao mau phu de viet, phim thien kim bao mau phụ đề việt, xem phim thien kim bao mau ở đâu, phim thien kim bao mau tập cuối, phim thien kim bao mau tap cuoi, xem phim thien kim bao mau o dau, phim thien kim bao mau HD,
Tác giả Tịnh Lan Tân trạng Đang cập loại Xuyên nhanh, hệ thống, sủng, nữ T... More You are reading Xuyên Nhanh Bảo Bối Mau Mau Yêu Ta! Random Tác giả Tịnh Lan Tân trạng Đang cập loại Xuyên nhanh, hệ thống, sủng, nữ Thanh là một cô gái lạnh lùng không hiểu...Bạn đang xem Bảo bối của thiên kim Li&xEA;n Thanh ngồi nh&xEC;n t&xE1;c phẩm mới viết của m&xEC;nh thở d&xE0;i, h&xF4;m qua khi vừa viết xong Li&xEA;n Anh Tuấn liền mua thủy qu&xE2;n cho c&xF4;.N&xF3;i c&xE1;i g&xEC; m&xE0; lần đầu em g&xE1;i của m&xEC;nh th&xF4;ng n&xE3;o, anh ta cho một phần quả nhỏ nhỏ c&xE1;i quần!nhỏ nhỏ m&xE0; l&xEA;n top một tr&xEA;n mạng x&xE3; hội lu&xF4;m &xE0;?B&xE2;y giờ đọc b&xEC;nh luận l&xE0; c&xF4; kh&xF4;ng muốn viết ch&xFA;t n&xE0;o, trong những người b&xEC;nh luận đ&xF3; kh&xF4;ng biết c&xF3; bao nhi&xEA;u người thật l&xF2;ng khen c&xF4;.Chị d&xE2;u thấy c&xF4; ngẩn người nh&xEC;n m&xE1;y t&xED;nh th&xEC; khẽ cười, cầm ly sữa tới trước mặt c&xF4;, nhẹ nh&xE0;ng n&xF3;i."Anh trai em chỉ muốn tốt cho em th&xF4;i, em đừng c&xF3; o&xE1;n anh ấy nữa. Uống sữa rồi đi mua đồ c&xF9;ng chị đi""V&xE2;ng"C&xF4; nh&xE0;n nhạt l&xEA;n tiếng, thật sự kh&xF4;ng muốn ra ngo&xE0;i ch&xFA;t n&xE0;o, chỉ muốn ở nh&xE0; l&xE0;m c&xE1; muối sao th&xF4;i m&xE0; kh&xF3; vậy?Chị d&xE2;u sờ đầu c&xF4;, xong sờ đầu lại nh&xE9;o m&xE1;, xong nh&xE9;o m&xE1; lại sờ đầu. C&xF4; chịu hết nổi với nh&xE0; n&xE0;y rồi!!!C&xF4; gạt tay chị ấy ra, đứng l&xEA;n nh&xEC;n chị ấy, nghiến răng n&xF3;i."Đi mua đồ!""Vậy mới đ&xFA;ng, l&xE0;m con người phải c&xF3; cảm x&xFA;c, em đừng c&xF3; suốt ng&xE0;y b&xE0;y ra vẻ lạnh l&xF9;ng đ&xF3; "Chị d&xE2;u cầm lấy t&xFA;i x&xE1;ch chạy theo c&xF4;, vừa chạy vừa n&xF3;i, khu&xF4;n mặt nhỏ nhắn v&xEC; chạy m&xE0; đỏ l&xEA;n, nh&xEC;n th&xE9; me n&xE0;o cũng c&xF3; ch&xFA;t đ&xE1;ng y&xEA;u."Em đi... Đi chậm th&xF4;i, chị theo... Kh&xF4;ng... Kịp"Chị d&xE2;u thở hổn hển, giọng n&xF3;i đứt qu&xE3;ng gọi c&xF4;. Chị ấy l&xE0; người sống trong nhung lụa từ nhỏ, l&xE0;m sao từng chạy như thế n&xE0; Thanh ở ph&xED;a trước đi chậm lại, chờ người ở ph&xED;a d&xE2;u đuổi kịp c&xF4;, nhanh ch&xF3;ng n&xF3;i chuyện."Ng&xE0;y mai em phải đi xem mắt rồi, ch&xFA;ng ta phải đi mua đồ đẹp để em đi gặp người ta. Đến l&xFA;c đ&xF3; em sẽ l&xE0; c&xF4; g&xE1;i đẹp nhất, khi em kết h&xF4;n chị sẽ chuẩn bị cho em một &xE1;o cưới đẹp nhất thế giới. Nghĩ th&xF4;i m&xE0; đ&xE3; k&xED;ch động rồi, tiểu Thanh em thấy chị c&xF3; tốt kh&xF4;ng?""Tốt!""Chị biết em sẽ n&xF3;i vậy m&xE0;! Hihi, tiểu Thanh &xE0;, đợi đến l&xFA;c em sinh con chị sẽ mua cho con của em một trăm bộ đồ mua h&xE8; v&xE0; một trăm bộ đồ m&xF9;a đ&xF4;ng, em thấy c&xF3; được kh&xF4;ng?""Được!""Tiểu Thanh..."Hai người một hỏi một trả lời, rất nhanh đ&xE3; đến một si&xEA;u thị gần trung t&xE2;m th&xE0;nh tới nơi chị d&xE2;u liền bỏ c&xF4; một m&xEC;nh, chạy đi t&xEC;m bạn b&xE8; của m&xEC; Thanh cầm thẻ ng&xE2;n h&xE0;ng nh&xEC;n cửa si&xEA;u thị to lớn như miệng qu&xE1;i vật muốn nuốt chửng c&xF4;, thở d&xE0;i một hơi cuối c&xF9;ng cũng đi v&xE0;o miệng qu&xE1;i kh&xF4;ng may cho c&xF4;, vừa đi v&xE0;o đ&xE3; thấy L&xFD; Tiểu Ngư v&xE0; Vương Nhi&xEA;n, nghĩ th&xF4;i cũng thấy ch&xE1; nh&xEC;n đ&xF4;i cẩu nam nữ đang chọn đồ kia, cuối c&xF9;ng chọn một hướng đi kh&xE1; giờ c&xF4; kh&xF4;ng rảnh để đối ph&xF3; với những người kh&xF4;ng c&xF3; n&xE3;o đ&xE2; Tiểu Ngư b&xEA;n mia nh&xEC;n thấy c&xF4; th&xEC; mặt khẽ đổi, n&xF3;i nhỏ với Vương Nhi&xEA;n rồi đi theo c&xF4;.Đến một g&xF3;c kh&xF4;ng người c&xF4; ta đẩy mạnh c&xF4; v&xE0;o g&xF3;c khuất, d&xF9;ng khu&xF4;n mặt hung tợn nh&xEC;n c&xF4;."Sao m&xE0;y c&xF2;n chưa chết?"Chuyện c&xF4; chưa chết c&xF3; lẽ bốn nam nh&xE2;n kia đ&xE3; biết hết rồi, nhưng L&xFD; Tiểu Ngư chưa biết th&xEC; c&xF3; hơi k&xEC; c&xFA;i mặt xuống, sờ sờ điện thoại m&xEC;nh rồi ngẩng đầu l&xEA;n, nh&xEC;n thẳng v&xE0;o mặt c&xF4; ta."T&xF4;i chưa chết li&xEA;n quan g&xEC; đến c&xF4;?"C&xF4; ta t&xFA;m lấy cổ &xE1;o c&xF4;, h&xE9;t l&xEA; thêm Sự tích, ý nghĩa hình tượng cá chép hoá rồng phong thủy, cá chép hóa rồng là gì"Sao lại kh&xF4;ng li&xEA;n quan? M&xE0;y c&xF2;n sống ch&xED;nh l&xE0; vật cản ch&xE2;n của tao. M&xE0;y n&xEA;n đi chết, n&xEA;n đi chết đi!!!""Cản ch&xE2;n c&xF4; đi quyến rũ mấy nam nh&xE2;n kia &xE0;?""Họ đều l&xE0; của tao! Đều l&xE0; của tao!!!"C&xF4; ta h&xE9;t l&xEA;n, định d&xF9;ng tay c&xE0;o mặt c&xF4; nhưng bị c&xF4; bắt lấy, quật ng&xE3; c&xF4; ta định cho c&xF4; ta tự tại l&xE2;u hơn, nhưng m&xE0; c&xF4; ta kh&xF4;ng biết điều. C&xE1;i n&xE0;y cũng kh&xF4;ng phải c&xF4; muốn ra tay, l&xE0; c&xF4; ta &xE9;p c&xF4; phải ra giờ c&xF4; chỉ c&xF3; thể đ&xE1;nh c&xF4; ta để nguy&xEA;n chủ hả giận....Đ&xE1;nh người xong t&xE2;m t&xEC;nh Li&xEA;n Thanh rất l&xE0; tốt, bước đi nhẹ nh&xE0;ng đi v&xE0;o nơi b&xE1;n quần &xE1;o cho c&xF4; nhận thấy th&xEC; L&xFD; Tiểu Ngư ch&xED;nh l&xE0; bị thần kinh, đ&xE2;u c&xF3; người b&xEC;nh thường n&xE0;o m&xE0; muốn c&xF9;ng một l&xFA;c quyến rũ bốn người đ&xE0;n &xF4;ng đ&xE2; c&xF4; đi mua đồ xong, tối nay ch&xED;nh l&xE0; địa ngục của của L&xFD; Tiểu Ngư.【VÂN】Hì hì, ta là ta kết tuyến nhân vật chính bị si ngốc mà sủng nha, mức độ dễ thương không chịu nổi, nhưng không biết ta có thể làm anh í đạt đến mức độ người người yêu mến hay không nữa, các nàng ủng hộ thì nhiều, ta đào từ từ cũng xong.^^BẢO BỐI của THIÊN KIMTÁC GIẢ Vân Thất NhiTHỂ LOẠI Hiện đại, nam chính tự bế, nữ sủng nam, HEPOST + DES Diêu DiĐỘ DÀI 21 Chương + 2 Phiên NgoạiNGUỒN VIẾT CHỈNH SỬA năm 2021GIỚI THIỆUAnh chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn cô hỏi “Vợ, em mới làm gì anh vậy?”Cô nhìn thẳng vào mắt anh, cười dịu dàng “Hôn anh đấy?”Anh bĩu môi “Em lừa anh, em rõ ràng là cắn cắn môi của anh mà. Hôn không phải như vậy, em tưởng anh không biết sao?”Cô nhướng mày nhìn anh kinh ngạc, hứng thú hỏi “Thế hôn làm sao, anh làm thử cho em coi đi!”Ai đó híp mắt cười cười nhìn cô, nhích cơ thể lại gần cô, đưa tay vén lọn tóc trước ngực của cô ra phía sau, há miệng thật to từ từ hạ xuống chỗ nào đó trên người cô.“Á——”M Ụ C L Ụ C18♡♡♡…………….29♡…………………………310♡…………………………411♡………………………512♡………………..613♡…….……714♡…………………♡15……………………………♡16……………………………..♡17……………………………..♡18……………………….♡19…….21♡♡♡20PHIÊN NGOẠI01 ♡♡♡ 02●~T H E E N D~●TỪ CHƯƠNG 13 TRỞ ĐI, TRUYỆN SẼ CHUYỂN VÀO KHU VIP. Nếu bạn muốn được đọc nhiều bộ hơn mà không phải đọc mỗi chương đều phải nhập mật khẩu một lần rờm rà như thế này?Đăng ký MUA THẺ VIP để được đọc những chương truyện như thế NẾU NHƯ Bạn không thể bỏ số tiền lớn để mua thẻ, thì có thể mua chương của riêng bộ này nha. Mỗi chương TST = vnđ 11 CHƯƠNG VIP = VNĐ Hãy comment theo mẫu ở bên dưới nếu bạn muốn mua chương MUA CHƯƠNG VIPMUA CHƯƠNG VIPMAIL Ghi địa chỉ email bạn đang mục “NỘI DUNG CHUYỂN KHOẢN” bạn để TÊN TRUYỆN MUỐN MUA cùng ĐỊA CHỈ E-MAIL CỦA BẠN nha.
Hiện tại có nhiều cách để chuyển tiền vào thẻ ngân hàng của một ai đó thông qua mấy cái app như momo hoặc viettellpay, hoặc ra tận ngân hàng. Nếu bạn ra ngân hàng để chuyển khoản, dù bạn CÓ hoặc KHÔNG CÓ tài khoản ngân hàng vẫn có thể chuyển khoản được nha. BƯỚC Liên lạc với Di trước hoặc trực tiếp thực hiện thanh toán luôn cũng được. Thông tin Di như sau Chủ tài khoản – LƯU THỊ MINH CHÂU, số tài khoản – 6005205127728, chi nhánh ngân hàng Agribank Đất Đỏ. Nếu bạn ra ngân hàng để chuyển khoản, thì xem tiếp bước 2 nha. BƯỚC Mang theo tiền và giấy chứng minh ra ngân hàng gần nhất, nói với nhân viên trực ở quầy “Tôi muốn chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng cho người khác.“ BƯỚC Nhân viên sẽ đưa bạn tờ đơn chuyển khoản, bạn chỉ việc điền thông tin và nộp tiền. Sau đó chụp hóa đơn chuyển khoản rồi gửi cho Di là xong. … Bạn nhớ ở “Nội dung chuyển khoản“, bạn ghi rõ là “Mua chương truyện gì hoặc là mua thẻ VIP rồi kèm địa chỉ email của bạn muốn dùng để đọc truyện” nha, Di nhận được tin nhấn bạn chuyển khoản thành công sẽ mail cho bạn ngay. Còn như bạn có Mobile internet banking thì quá tuyệt vời rồi.
Chương 08. Tác giả Vân Thất Nhi ║ Poster Diêu Di Tiêu gia. “Ông nói gì?” Trần Tình kinh ngạc không thôi, trợn mắt nhìn chồng mình. “Đêm khuya rồi, bà còn la hét cái gì?” Tiêu Chí Minh gấp tờ báo lại đặt ở trên bàn nhỏ cạnh giường, chuẩn bị đi nghỉ. Trần Tình vội vàng túm lấy tay chồng, không cho ông nằm xuống, nhỏ giọng hỏi “Khi nãy ông nói là thật sao, không gạt tôi chứ?” “Bà không tin có thể tra trên mạng mà, tin tức về họ, trên đó có đầy đấy, tự tìm xem đi.” Tiêu Chí Minh cười mỉa nói. Trần Tình nghe vậy liền bực mình, ném tay ông ra, nhanh chóng với người lấy điện thoại di động đặt ở trên bàn nhỏ cạnh giường mình, lướt lướt. Càng xem, mắt bà càng trố ra, càng không tin những gì mình đọc được. “Cái này. . . . .” Trần Tình nhìn chồng rồi chỉ tay vào điện thoại, bà muốn nói gì đó với chồng nhưng lại không biết nên nói gì lúc này. “Sao? Bây giờ thì tiếc đứt ruột rồi phải không? Mà có tiếc thì cũng muộn rồi. Đi ngủ thôi, mai tôi còn đi tới công ty sớm.” Nói rồi, ông xoay người đi. Nghe giọng điệu quái gở mỉa mai móc họng này của ông, Trần Tình tức muốn chết. Bà nhìn chằm chằm vào màn hình, càng xem càng khó chịu. Ai mà ngờ, bên nhà ngoại của con nhỏ kia toàn là người lợi hại như vậy. Nói theo vế của họ, thì Tiêu gia giống như nhà giàu mới nổi, còn nhà họ Cao lại là trâm anh thế phiệt truyền qua nhiều đời, rễ đã bám rất sâu rồi, mà còn là đời sau tài giỏi hơn đời trước. Nếu A Anh có nhà ngoại bên vợ thế này thì còn gì bằng, giống như hổ có thêm cánh vậy. Nếu, nếu biết trước nhà họ có thân thích như vậy, thì bà đã cho A Anh. . . . . Ôi trời, nghĩ sao mấy cái đó lại để cho A Tuấn hưởng chứ, đúng là quá phí phạm của trời mà. Ầy, càng nghĩ càng bực mình mà. Bên đó cũng quá gian trá rồi. ***** Trời vừa tờ mờ sáng, Tiêu La Tuấn bị đánh thức bởi cảm giác cả người bị gì đó đè nặng, mà bả vai của mình lại vô cùng tê điếng. Anh cúi đầu xuống nhìn xem, chỉ thấy một đầu tóc đen đang gối đầu trên bả vai mình, một cánh tay của cô thì vắt ngang bụng anh, còn một chân của cô thì vắt qua hai chân anh, khiến anh muốn nhúc nhích cũng không được. Tình huống này khiến anh không biết phải làm sao? Cô gái này tên là gì nha? Hình như là. . . . Kim. . . . Kim. . . . gì ấy, anh thật không nhớ rõ. “Kim. . . . Kim. . . . .” Anh nhỏ giọng gọi. “Ừm.” Phó Thiên Kim đang ngủ say giấc, cảm nhận bên tai có ai đang gọi mình, theo bản năng liền ừ một tiếng, sau đó chép chép miệng, ngủ tiếp. Tiêu La Tuấn bị đáp lại liền sửng sốt, im lặng một trận, anh nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của cô, lại nhỏ giọng gọi “Kim, Kim.” “Ừm.” Phó Thiên Kim ngái ngủ nhưng vẫn đáp lại. Hai mắt Tiêu La Tuấn như sáng lên trong đêm. * Bên tai là tiếng gà con kêu “chiếm chiếp” tìm mồi, Phó Thiên Kim cũng theo đó chậm rãi mở mắt ra. Phó Thiên Kim có cảm giác hình như đêm qua mình không có ngủ vậy, gần sáng hình như bên tai cứ có người gọi mình mãi không thôi, vậy nên sáng ngủ dậy liền có chút uể oải. Cô ngáp một cái, muốn ngồi dậy liền có cảm giác có gì đó không đúng. Sao cái gối hôm nay lại ấm nóng như vậy, còn phồng lên phụp xuống nữa? Mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên nhìn xem, vừa nhìn liền hốt hoảng. Má ơi, cô, sao cô lại ôm anh ngủ thế này? Mặc dù hai người đã là vợ chồng, nhưng mà, . . . . Ây da, xấu hổ chết được. Cũng may anh ấy vẫn còn ngủ, nếu anh ấy dậy trước mình, không biết sẽ ra sao nữa. Phó Thiên Kim vội vàng rời khỏi người anh, thấy anh vẫn còn ngủ, cô nhẹ nhàng thở ra, rồi nhẹ chân nhẹ tay đi xuống giường, sau đó chạy nhanh vào phòng tắm. Lúc này ở trên giường, người vốn cho là đang ngủ say lại chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy bóng dáng chạy trốn vào nhà tắm của cô, anh chớp mắt mấy cái, kéo chăn, cũng xuống giường theo. Phó Thiên Kim đang hì hục súc miệng, bỗng ngước lên nhìn thấy ảnh của Tiêu La Tuấn phản chiếu ở trong gương liền giật mình quay người lại, đúng là anh đang đứng ở sau lưng cô thật. “Anh, anh dậy rồi hả?” Cô lắp bắp nói. Tiêu La Tuấn gật gật đầu mà không nói gì, tay phải của anh đang đặt lên vai trái của anh, vừa xoa bóp vừa vặn tay, có vẻ nhức mỏi dữ lắm, cổ anh cũng nghiêng qua nghiêng lại để giãn gân cốt. Anh càng như vậy, Phó Thiên Kim càng chột dạ không dám nói gì, cô xích qua một bên để chừa chỗ cho anh đi tới trước bồn súc miệng rữa mặt. Cô cúi đầu súc miệng cho nhanh, vậy nên không hề phát hiện ra ai đó cũng đang cúi đầu xuống nhìn cô không dời mắt. Cũng may, về việc vệ sinh cá nhân tắm táp này kia thì Tiêu La Tuấn đều có thể tự mình làm lấy, nếu không biết rõ tình huống của anh thì ai nhìn vào cũng khó mà nhận ra anh có gì khác biệt, họa chăng là bị người ta nghĩ rằng anh là người ít nói và khó gần thôi. Lúc dùng cơm cùng gia đình cô, trên bàn ăn, Tiêu La Tuấn vẫn có chút không được tự nhiên cho lắm, nhưng so với lúc mới tới thì anh đã đỡ hơn nhiều rồi. Phó Thiên Kim ngồi bên cạnh anh, nghe vú Lâm nói anh thích nhất là món thịt kho, mà đặc biệt là thích ăn mỡ nhiều nạc ít, cô liền hiểu ý, chọn cục thịt có nhiều mỡ nhất, gắp chúng vào trong chén của anh, “Đây, của anh này.” Tiêu La Tuấn không phản ứng gì nhiều, cúi đầu, bưng chén lên ăn. Nhưng vú Lâm chăm sóc anh từ nhỏ, làm sao có thể qua mắt được bà chứ, rõ ràng là có ai đó hiện tại đang rất vui vẻ nha. Vậy nên mỗi lần vú Lâm nhìn về phía Phó Thiên Kim, bà đều dành cho cô ánh mắt yêu chiều nhất, giống như ánh mắt hiền từ của người bà mỗi khi nhìn thấy đứa cháu ngoan của mình vậy. Sau khi dùng xong bữa sáng, Phó Tử Hạo và Cao Mỹ Nhã liền bị Phó Nhuyễn đuổi đi về thành phố A, bà cụ biết vì tình trạng của mình mà thời gian qua con trai với con dâu đã rất vất vả ứng phó giữa việc nhà và việc ở công ty rồi. Hiện tại bà cảm thấy trong người đã khỏe lên rất nhiều, cũng không muốn con cái bận tâm nhiều, bà có Tiểu Thiên và A Tuấn bầu bạn là được, hơn nữa còn có vú Lâm ở chơi thời gian, cũng không cần hai đứa nó quan tâm bà già này nữa. Vậy nên, bận việc thì cứ bận đi. Ở đây ngày ngày nhìn bà già này làm gì chứ. Phó Tử Hạo và Cao Mỹ Nhã liếc mắt nhìn nhau, cả hai nhìn nhau cười một cái, quả nhiên bị họ đoán đúng, thế nào sau đám cưới cũng bị bà cụ đuổi đi cho mà coi. “Tụi con về cũng được, nhưng mà mẹ cũng phải theo tụi con về đó.” Phó Tử Hạo nắm lấy tay bà, nhỏ nhẹ dụ dỗ. “Về đó làm gì, ồn ào lại ngột ngạt muốn chết, mẹ muốn ở quê hơn, hai đứa cứ về đó lo công chuyện của mình đi, ở đây có Tiểu Thiên lo cho bà già này được rồi.” Phó Nhuyễn liên tục phất tay không chịu. “Mẹ à, một mình Tiểu Thiên làm sao có thể cùng lúc chăm sóc hết cả hai người được, mẹ thế này, còn A Tuấn lại thế kia, cả hai người đều là những người làm cho người khác phải lo lắng cả đấy.” Phó Tử Hạo đương nhiên không nhượng bộ rồi, liền nói thẳng. “Con chê bà già này à?” Phó Nhuyễn liền trợn mắt, làm bộ tức giận. Cao Mỹ Nhã liền cười xoa dịu bà cụ “Mẹ ơi, tụi con nào dám chứ. Mẹ cũng biết mà, bệnh viện Bác Ái ở thành phố A có trang thiết bị tốt nhất cả nước, đội ngũ bác sĩ chuyên tim mạch đều là giỏi nhất, nếu mẹ không khỏe còn có thể kịp thời trị chữa. Không phải mẹ muốn có chắt để ẵm bồng sao, mẹ phải khỏe thật khỏe để còn ẵm chắt nữa chứ.” “Thì đó.” Phó Tử Hạo liền phụ họa theo lời vợ vừa nói “Đó là chưa kể tới chuyện Tiểu Thiên mới tân hôn, mẹ muốn có chắt thì phải tạo điều kiện cho chúng nó gần nhau nhiều chứ, nếu mẹ ở lại, Tiểu Thiên vừa bận tâm về mẹ, vừa lo cho chồng, thì hỏi thời gian đâu mà chúng nó “tạo em bé” nha.” Cao Mỹ Nhã âm thầm nhéo vào hông chồng một cái, Phó Tử Hạo đau muốn chết mà không dám thể hiện ra mặt, cố gắng nở nụ cười nhìn vợ và mẹ. Phó Nhuyễn thật sự không chịu nổi hai vợ chồng này một khi liên minh đối phó mình, công phu quá mức thâm hậu, chỉ một lát sau bà cụ liền đầu hàng đáp ứng hai người sẽ đến thành phố A. Nhưng mà. . . . . “Mẹ chịu thua hai đứa bây luôn. Ừ, mẹ sẽ tới thành phố A ở với hai đứa, nhưng không phải bây giờ, mẹ muốn ở lại xem xem hai vợ chồng Tiểu Thiên mấy ngày đã, nhìn tụi nó chung sống hòa hợp, mẹ mới yên tâm được.” Thật ra Phó Nhuyễn cũng rất bận tâm, bà cụ đã rất lo lắng khi cháu gái vì bà mà ép mình lấy người chỉ mới gặp qua mấy lần, bà cụ càng sợ đời sống hôn nhân của cháu gái không như ý, giữa vợ chồng hục hặc với nhau cho nên bà muốn ở lại nhìn xem, hi vọng mình không “nhọ” đến mức hại đời cháu gái. Mặc dù Tiểu Thiên cũng từng nói rất rõ với bà rằng con bé không sao, bởi vì con bé cũng thích người ta, cho nên bảo bà yên tâm, nhưng trong lòng bà vẫn cứ áy náy với con bé, biết làm sao bây giờ? Vợ chồng Phó Tử Hạo nhìn nhau một cái, cuối cùng hai bên đều thỏa hiệp nhau, hai vợ chồng sẽ về thành phố A trước, chuẩn bị mọi chuyện trên đó xong xuôi rồi về đón bà cụ lên sau. Trước khi hai người rời đi, cũng không quên dặn dò con gái phải chú ý bà nội này kia, Cao Mỹ Nhã còn nắm tay, kéo con gái tới chỗ vắng, căn dặn đủ chuyện giữa vợ chồng với nhau phải thế này thế kia. Phó Thiên Kim càng nghe càng đỏ mặt, nhưng mặt ngoài lại phải giả vờ bình thản lắng tai nghe, còn lâu lâu phụ họa gật đầu mấy cái với lời dặn của mẹ nữa. Sau một hồi dây dưa dặn dò đủ thứ cũng muốn qua buổi trưa, lúc này hai vợ chồng Phó Tử Hạo mới thật sự an lòng lái xe về thành phố A. * “Lâm à, bà ở đó làm gì, cứ để mặc bọn nhỏ chơi với nhau đi, ở đây là nhà tôi nha, không phải nhà lão già kia đâu, cần bưng cơm rót nước cái gì chứ, đến đây ngồi ăn bánh uống nước cho khỏe đi, già rồi chứ còn khỏe khoắn gì đâu mà theo đuôi tụi nó mãi.” Phó Nhuyễn nhịn không được liền lên tiếng gọi vú Lâm đang sốt sắng muốn bưng bánh rót nước mang ra bên ngoài cho hai vợ chồng son đang nghịch đất ở ngoài vườn. “Nhưng mà. . . . ” Vú Lâm có chút do dự, bởi vì hôm nay ngoài trời đặc biệt nắng gắt, bà sợ nắng quá tụi nhỏ chịu không nổi. “Nhưng nhị cái gì, tụi nó khát hay đói sẽ tự biết mà mò vào nhà tìm thôi. Đừng lăn tăn nữa, đến đây đi.” Phó Nhuyễn liên tục phất tay, không cho đối phương từ chối. Vú Lâm liền để đồ xuống, đi tới chỗ Phó Nhuyễn, ngồi xuống. Kể ra thì chỗ này gần cửa sổ, mà từ đây lại có thể quan sát ở bên ngoài, đặc biệt là tình hình của hai người trẻ kia, nếu ngoài đó có gì không ổn, thì trong này cũng có thể phát hiện ngay. Nghĩ vậy, vú Lâm liền an tâm phần nào. “À, mà nghe nói con dâu bà sắp sinh rồi hả? Là khi nào vậy, tại dạo này cứ thấy ông nhà bà gọi điện suốt còn gì, không biết là nhớ chắt hay là nhớ ai nữa?” Phó Nhuyễn vừa nói vừa đưa ánh mắt đầy mờ ám nhìn đối phương. Vú Lâm có chút ngượng ngùng, bĩu môi nói, nhưng trong giọng điệu của bà vẫn có thể nghe ra ngọt ngào trong đó, “Dự sinh thì còn hai tháng nữa. Chậc, còn lâu thế mà ông ấy cứ gấp lên như vậy, ham cháu dữ lắm, mà có phải đứa đầu tiên đâu, đã là đứa thứ tư rồi đấy.” Hai vợ chồng vú Lâm đồng tuổi, đều là người làm của Tiêu gia từ đời này qua đời khác, tính ra cuối tháng này là hai người đến tuổi về hưu rồi, chồng bà dạo này cứ gọi điện suốt, hỏi bà khi nào về Tiêu gia mãi. Nói là về hưu chứ cả nhà bà đều sống trong khuôn viên của Tiêu gia, ngoài thời gian chăm sóc cho Tiêu La Tuấn ra thì bà vẫn được cuối tuần cùng chồng về nhà chơi với con cháu. Con trai của hai người cũng đang làm cho nhà họ Tiêu mà. “Ô, con dâu bà tốt sinh thật đó, mấy trai mấy gái rồi?” Phó Nhuyễn hâm mộ hỏi, không hiểu sao đứa nhỏ Tử Hạo nhà bà lại di truyền gien bên ngoại mạnh quá, chỉ sinh một đứa là Thiên Kim rồi thôi. Thật ra nhà họ Phó bà mấy đời đều là đơn truyền, nhưng mà trong người Tử Hạo đâu phải chỉ có mỗi dòng máu nhà họ Phó, nó còn có máu của gã họ Kiều kia nữa mà. Ngày trước bà chịu lấy tên kia, một phần cũng vì nhà họ Kiều con cái rất vượng đấy, gã ta cái gì cũng không tốt duy chỉ có cái này là được lòng bà nhất, nhưng vì sao Tử Hạo lại không hưởng cái này từ gã chứ? “Ba đứa cháu đầu đều là trai, nghe bác sĩ nói đứa thứ tư này là gái, cho nên ông ấy mới mừng như thế đó. Người ta ai ai mà không ham cháu trai, ông ấy khen ngược, nhìn cháu trai liền cau có, cứ muốn có cháu gái, thật không hiểu ra làm sao?” Vú Lâm lắc đầu cười nói. “Cháu gái tri kỷ hơn mà.” Phó Nhuyễn cười híp mắt đáp. Hai người lớn ngồi hóng mát ăn bánh uống nước cùng bình thản nói về những chuyện của nhau, còn hai người trẻ ngoài này cũng tiến triển khá tốt. Phải nói là thần tốc mới đúng. “Anh. . . . mới vừa nói gì?” Phó Thiên Kim có chút không tin vào tai mình, khó nhọc hỏi lại lần nữa. “La La.” Tiêu La Tuấn hơi cau mày, nhìn cô với ánh mắt kiên định. La La’ là sao chứ? Trong đầu Phó Thiên Kim không ngừng xuất hiện mấy dấu chấm hỏi. Rõ ràng từ khi ra vườn tới giờ, dù cô đã cố nói chuyện với anh nhưng đều không xong, đột nhiên anh lại quay sang nhìn cô chằm chằm rồi nói ra hai từ đó. Cô thật chẳng hiểu ra làm sao cả? “La La.” Nói rồi Tiêu La Tuấn chỉ vào người mình, lặp lại lần nữa “Gọi là La La.” Phó Thiên Kim có chút trố ra, sau một hồi mới tiêu thụ được ý tứ của anh. Hóa ra là muốn cô gọi anh như vậy. Ây cha, có chút ngượng, làm sao bây giờ? Nhưng dưới cái nhìn chăm chú của anh, Phó Thiên Kim không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp. Cô nhỏ giọng gọi “La La.” Tiêu La Tuấn liền lập tức vui vẻ, khóe môi của anh hơi cong lên, anh vui vẻ quay lại tiếp tục công việc trên tay của mình, bỏ mặc cho cô vợ nhỏ ở bên cạnh, cả gò má hơi ửng đỏ vì ngại ngùng. Cô giả vờ nhổ cỏ phụ anh, không khí giữa hai người bỗng rơi vào yên lặng. Một lát sau, bỗng cô nghe được một giọng nói rất trầm, vang lên ở bên cạnh. Ây cha, lúc này cả gương mặt của cô đều đỏ lựng hết rồi. Cô cúi đầu, làm đà điểu tiếp tục nhổ cỏ của mình. Lại một tiếng “Kim Kim” vang lên, cô mím mím môi, do dự cho đến khi một tiếng “Kim Kim” vang lên lần thứ ba, cô mới bẽn lẽn đáp. “Ơi.” Cô lén đưa mắt nhìn sang anh, thấy anh vẫn là bộ dáng nghiêm túc làm việc, hình như chỉ có mình cô là sốt sắng trong việc này thôi vậy, thế là cô mím môi, nhìn chằm chằm vào một bên mặt của anh, mở miệng gọi “La La.” Ai đó quay mặt đi chỗ khác, lúc cô tưởng mình lại bị lơ đẹp thì một tiếng “Ơi.” rất trầm vang lên. Phó Thiên Kim liền mím môi thẹn thùng không thôi. Lời của tác giả. Một ngày nọ. Thiên Kim than thở nhìn mỗ tác giả nào đó “Cốt truyện là về cuộc đính ước do người lớn hai nhà ước định. Nhưng có từ thời bà cố, mà sao phải tới đời chắt mới thành vậy. Không phải đính ước như thế là quá xa sao? ー`´ー” Tác giả cười ngượng “Ha ha ha ~ ̄▿ ̄~ cái này . . . . . . cái này đáng lẽ cũng không định để xa vậy đâu, vốn là do cha Phó đến lãnh, cũng nên là ông ấy lên sàn, nhưng mà ta hổng dám viết đam mỹ . . . .” Cha Phó ở đâu xen vào “Hở?  ̄⊿ ̄” Ta mới nghe gì mà “đam mỹ”?” Tác giả xua tay xua tay, lắp bắp nói “Đâu có, đâu có đâu. Ta là nói . . . ಥ﹏ಥ” La Tuấn vui vẻ chạy vào, trên tay là giỏ nho đầy “Kim Kim, nhìn nè nhìn nè ≧▽≦!” Cha Phó “Oa ~ nhìn ngon thật đó! La La thật giỏi!” Rồi giơ ngón cái lên. La Tuấn cau mày “Cha, là “A Tuấn”, không cho gọi “La La” °٢° ” Cha Phó “Keo kiệt  ̄ε ̄;” Tác giả Phù *gạt mồ hôi* ( ̄∞ ̄)
bảo bối của thiên kim